Đó là ánh trăng rạng ngời nhất trong cuộc đời cô Cờ đỏ năm sao đón gió bay phấp phới… Trịnh Vi vừa ngân nga vừa quay đầu bỏ đi, đi được mấy bước, ngoái đầu nhìn Trần Hiếu Chính một cái, hắn vẫn đứng ở đó, tuyệt quá. Cô cảm tưởng mỗi bước đi của mình đều như bồng bềnh trên mây, mềm mại, rất dễ chịu, cũng rất đáng sợ, không biết có rơi xuống trong lúc vô tình không để ý hay không? Không thể, không thể, cô cố gắng véo vào gò má nóng bỏng của mình, rất đau. Cô cười ngọt ngào, thật ngọt ngào trong sự đau đớn đó, dường như hoa đang nở giữa mùa xuân. Trần Hiếu Chính đứng nhìn cô bỏ đi, nhưng với một tâm trạng hoàn toàn khác. Hắn nghĩ, sao lại vậy nhỉ, rõ ràng hắn chỉ không thích cô xem loại phim đó trong ký túc xá nam, rất đơn giản là hắn chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi chứ không có ý đồ nào khác, nhưng hình như sự việc lại phát triển theo chiều hướng hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Khi cô đứng trước mặt hắn và cười “Hi hi” một lúc, rồi lần đầu tiên ấp úng định nói gì xong lại thôi như những cô gái bình thường khác, cuối cùng trong giây phút đó cô đỏ bừng hai má và nói “Em vui quá, cảm ơn anh”, hắn phát hiện ra mình không thể dội chậu nước lạnh lên đầu cô, mà chỉ có thể trân trân đứng nhìn cô bỏ đi trong niềm hạnh phúc tột độ. Cũng đúng, kể từ sau lần hắn vô tình gây sự với cô, có sự việc nào được phát triển theo hướng bình thường? Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa hắn và cô chắc chắn phải có một người là người ngoài hành tinh, vấn đề ở đây là, hắn không biết người đó là cô hay là hắn? Một người từ trước đến nay luôn tự hào mình là người tỉnh táo như Trần Hiếu Chính cũng không thể lý giải được, việc Trịnh Vi xem loại phim không lành mạnh đó, cũng là việc của riêng cô, có gì liên quan đến hắn? Nhưng trong lúc vô tình đi ngang qua và nhìn thấy mọi hành động của cô, tại sao hắn lại sửng sốt và bức xúc đến vậy, đến nỗi khiến hắn sau khi về phòng cất sách vở định đi mua một số đồ, đi được vài bước lại quay đầu lại. Hắn cảm thấy mình không thể chấp nhận được những việc hoang đường mà cô đang làm, nhưng lại không muốn xuống thang can thiệp vào chuyện của cô, đành đi đi lại lại mấy lần ngoài hành lang, một mặt để suy nghĩ xem có nên nhắc nhở cô hay không, mặt khác cũng hy vọng sau khi nhìn thấy hắn cô sẽ biết điều hơn - bất cứ cô gái nào trước mặt chàng trai mà cô ta tự xưng là quý mến, không phải đều cần chú ý đến hình ảnh của mình đó sao? Điều khiến hắn bất ngờ là, mãi cho đến khi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy việc đi đi lại lại bao nhiêu lần như thế trên hành lang cũng có phần vô duyên, nhưng cô vẫn không hề nhận ra cốt lõi của vấn đề, không hề cảm thấy có gì là không ổn, cuối cùng hắn không thể chịu được nữa, bèn tự mình bước vào lôi cổ cô ra ngoài. Lúc Trịnh Vi buông ra câu “Liên quan chó gì đến anh”, mặc dù cơn giận đã lên tới đỉnh điểm nhưng thực ra Trần Hiếu Chính cũng không biết đáp lại thế nào, câu nói cực kỳ bất lịch sự này đã nhằm thẳng vào cốt lõi của vấn đề - hắn can thiệp vào đời tư của cô với tư cách gì? Lẽ nào chiến thuật bám riết của cô cuối cùng đã phát huy tác dụng rồi hay sao? Trước khi Trịnh Vi tuyên bố thích hắn, cho dù quan hệ giữa hai người có chút tồi tệ; đối với hắn, cô cũng chỉ là một người dưng khá đáng ghét mà thôi, chằng khác gì con chó con mèo. Nhưng sau khi cô tuyên bố sẽ theo đuổi hắn và không ngừng gây chuyện với hắn, mặc dù vô cùng khó chịu nhưng lâu dần hắn cũng thấy quen, hắn cũng không thể không thừa nhận giữa hắn và cô có một mối liên hệ kỳ quặc. Mặc dù không đến mức thích, nhưng cũng không thể coi cô là người dưng được nữa, vì một người dưng sẽ không thể khiến hắn phải đau đầu như thế. Hắn tự trách mình, Trần Hiếu Chính, ngươi cũng sĩ diện hão và thiển cận biết bao, ngươi dám nói trong quá trình Trịnh Vi bám riết lấy ngươi, ngoài sự căm ghét, ngươi không thấy mừng thầm chút nào hay sao, ngươi dám nói không một chút nào ư? Không dám phải không. Đám con trai lúc ngồi riêng với nhau đều bàn về hai cô gái xinh đẹp trong khoa xây dựng, không phải ngươi cũng đã từng liếc trộm cô nàng, và phải thừa nhận đúng là cô nàng rất xinh xắn; không phải là ngươi cũng đã từng cảm thấy bối rối, một cô gái như thế thiếu gì bạn trai, tại sao lại bỏ qua mọi tai tiếng và say ngươi như điếu đổ; không phải ngươi cũng có cảm giác thắng lợi trước anh chàng công tử thích cô nàng đó sao; cùng với việc giữ khoảng cách, không phải ngươi cũng bật đèn xanh cho những trò đùa của cô nàng đó sao. Ngươi liên mồm nói cô nàng đáng ghét, cô nàng vô duyên, bảo cô nàng phải tránh xa ra, nhưng ngươi đã từng nói với người nào như thế mà không cảm thấy ngại ngần hay chưa; ngay cả đối với Tăng Dục, ngươi cũng lịch sự khách khí, đối với người thân ngươi ta thường hay ăn nói tùy tiện, đối với người xa lạ ngươi ta lại hay nói năng lịch sự, bắt đầu từ bao giờ ngươi thấy cô nàng gần gũi với ngươi hơn bao người khác? Khi nghĩ đến những điều này, hắn cũng cảm thấy xấu hổ, điều càng khiến hắn bực mình hơn là thái độ tiếp ngay sau đó của cô, không ngờ cô nàng lại một lần nữa khiến hắn căm ghét tột đỉnh. Đối với hắn, thích một người cũng giống như yêu một người, là một chuyện nghiêm túc biết bao, đáng lẽ không nên buông lời dễ dàng như thế, nếu đã nói ra lời, làm sao có thể như vòi nước máy bảo đóng là đóng; hắn ghét nhất người làm việc không có định tính, ném hòn đá xuống nước, phủi mông rồi bỏ đi, còn trách sao nước bắn lên mình, thật là vô lý. Tóm lại, hiện tại hắn tạm thời hiểu ra được một điều - hắn không ghét cô nàng như hắn tưởng, nhưng điều này cũng không có nghĩa hắn thích cô nàng, tại sao cô nàng lại bỏ đi với vẻ hả hê như thế nhỉ? Trịnh Vi không thèm quan tâm đến những điều đó, cô đẩy cửa bước vào phòng và hét lên với cô bạn Nguyễn Nguyễn vừa mới thu dọn đồ đạc xong xuôi: “Nguyễn Nguyễn, tớ thành công rồi!” Nguyễn Nguyễn ngơ ngác, “Cậu thành công gì?” “Tớ tán được Trần Hiếu Chính rồi”. Nguyễn Nguyễn giơ một bàn tay ra, “Mấy ngón đây?” Trịnh Vi vui vẻ gạt tay cô bạn ra, “Thôi đi, tớ tỉnh táo lắm”. Nghe Trịnh Vi nói, Nguyễn Nguyên thầm nghĩ, không thể như thế được. Không phải đi ra ngoài loanh quanh một vòng, quay về đã tán đổ được Trần Hiếu Chính khó tính nhất trường đó chứ? Cũng phải, trong con người Trịnh Vi luôn có những sự việc không hợp logic nhưng lại thực sự tồn tại, nhiều lần bị hù dọa, nên cũng thành quen. Trước khi ra tàu, nghĩ thế nào Trịnh Vi lại gọi điện thoại cho Trần Hiếu Chính. “Có việc gì?” Hắn hỏi. “Không có việc gì cả, chỉ là muốn nghe thấy tiếng anh thôi, xem có phải mình nằm mơ không, rất rõ ràng, không phải. Em yên tâm rồi”. “…” “Em chuẩn bị về nhà đây, anh có tiễn em không?” “Không”. “Tại sao? Không phải những người khác đều tiễn nhau đó thôi?” “Em không biết đường à?” “Thôi, em biết là anh sẽ nói như thế. À, điện thoại nhà mẹ em là xxxxxxx, điện thoại nhà bố em là xxxxxxx, anh gọi điện thoại cho em nhé, hay là anh cũng cho em số điện thoại nhà anh, em gọi cho anh?” “Không cần gọi điện đâu." “Cũng được, anh không cho em gọi em sẽ đến nhà anh chơi nhé?” “Điện thoại nhà anh là xxxxxxx, đừng gọi nhiều, anh thường ở nhà buổi tối”. “Ờ thôi, em phải ra xe đây, í, bọn mình mới gì đó mà đã phải xa nhau hai tháng, khai giảng bọn mình lại tiếp tục gì đó nhé. Anh phải nhớ em đấy”. “…” “Phải nhớ em đó nhé!” “…” “Anh có nhớ em không?” “Đừng nói nữa, đau đầu quá”. “Thế anh bảo có nhớ không?” “Thôi được, thôi được, mau ra xe đi, còn việc gì nữa không?” “Không còn gì nữa, anh cúp máy trước đi, trái tim thổn thức của em vẫn đang đập thình thịch, để em trấn tĩnh một chút đã, sau khi bình tĩnh em sẽ cúp”. “…” Sau khi Trần Hiếu Chính cúp điện thoại, Trịnh Vi vẫn ghé sát ống nghe vào tai, ngay cả tiếng “Tút tút” trong điện thoại cũng cảm thấy rộn ràng hơn trước. Cô nhìn cô bạn Nguyễn Nguyễn đang cố nhịn cười rồi mới đặt máy xuống và trách một câu: “Cười cái gì mà cười, cậu thì chỉ nghĩ đến việc được gặp anh chàng Triệu Thế Vĩnh của cậu thôi, cũng chẳng cần phải hào hứng như thế đâu”. “Kể cả bọn tớ có về rồi, có mẹ anh ấy ngồi canh, cũng không thể gặp nhau thường xuyên, đó là tớ mừng cho cậu”.
| ||