pacman, rainbows, and roller s
Coloawap.net
[Cổ Loa Wap] Wapsite miễn phí dành cho điện thoại di động- Thế giới trên từng ngón tay

[Chat room][Game][Themes][Phần mềm][Truyện Cười][SMS xếp hình][Nhạc][Hình nền][WAP]
|

Những câu truyện tình yêu...

Trà sữa cho tâm hồn của bạn-ColoaWap.net
Hãy đón đọc truyện mới mỗi ngày bạn nhé

Ánh trăng không hiểu lòng tôi (chương 3.1)

coloawap.net

Đó là một cô gái trẻ ăn mặc và trang điểm kiểu dân thành phố, không chừng còn nhỏ tuổi hơn cả Hướng Viễn nhưng những cô gái như vậy thường đến đây có đôi có cặp, còn một mình thì rất hiếm thấy. Hướng Viễn thấy cô ấy thẫn thờ qua lại dưới gốc hòe già một lúc lâu, không giống như đang ngắm cảnh, cũng chẳng giống lạc đường nên cô chủ động đến hỏi đối phương xem có cần hướng dẫn viên hay không.

Vụ làm ăn này suôn sẻ đến kỳ lạ, cô gái ấy chẳng những đồng ý cho Hướng Viễn dẫn cô đi dạo trong thôn mà còn đưa luôn cho cô một tờ tiền màu đỏ hồng. Hướng Viễn mừng thầm, lấy tiền người khác thì phải bán sức nhiều vào, thế là cô kể cho cô gái kia nghe “truyền thuyết” thê lương nhưng đẹp đẽ của gốc hòe già lần thứ một nghìn lẻ một. Nếu cô đoán không nhầm thì một cô gái với độ tuổi này lúc nào cũng có cảm giác thích thú với những câu chuyện tình yêu kiểu ấy.

Hướng Viễn đoán đúng, cô kể như hát như vẽ còn đối phương nghe như say như đắm. Cuối cùng, khi Hướng Viễn kể đến đoạn cô gái trong truyền thuyết đã chứng kiến người mình yêu cưới người con gái khác ngay dưới gốc hòe già này, trong sự đau thương tuyệt vọng đã hóa thành thần cây. Đúng lúc định tạo một cái kết khiến người ta vương vấn bồi hồi thì cô gái đột ngột ngắt lời Hướng Viễn, cô nhìn gốc cây rồi thẫn thờ hỏi một câu: “Sau khi hóa thành thần cây, cô ấy phải đứng ở đầu thôn ngày ngày nhìn người cô yêu hạnh phúc ngọt ngào với kẻ khác, con cháu đông đủ, đó chẳng phải là tự hành hạ mình ư?”.

Hướng Viễn ngẩn ra một lúc. Cô đã kể chuyện này không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi một câu như vậy nhưng đầu óc cô vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tiếp lời: “Có lẽ cô ấy không có được hạnh phúc nên hy vọng được thấy người mình yêu hạnh phúc chăng?”.

Cô nghe thấy cô gái kia cười một cách đau khổ: “Vậy à?”.

Hướng Viễn chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã hỏi tiếp một câu: “Chị có vậy không?”.

“Chuyện này à…” Cô đang định ậm ừ cho qua câu hỏi này để thoát hiểm thì cô gái đã quay lại mỉm cười hỏi cô: “Nếu người chị yêu đã yêu người khác, chị sẽ làm gì?”.

Hướng Viễn thấy câu hỏi này thật lạ lùng, có điều khách hàng là Thượng đế, cô vẫn trả lời: “Nếu thế tôi sẽ chuyển tình yêu của tôi sang thứ khác”.

“Thứ khác là thứ gì?”, đối phương truy hỏi như vẫn còn thắc mắc.

Hướng Viễn cười ha ha: “Chẳng hạn như tiền này. Tiểu thuyết vẫn hay viết, không còn tình yêu thì chí ít tôi vẫn còn tiền đó sao?”.

“Nếu như đến cả tiền cũng chẳng có thì sao?”

Xem ra cô đã đụng phải một cô bé vừa cứng đầu lại vừa nghiêm túc rồi đây. Trong sự ngạc nhiên, Hướng Viễn không kìm được đưa mắt quan sát người đứng trước mặt. Cô gái ấy không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí, vóc dáng mảnh mai, mày mắt thanh tú, khóe môi bẩm sinh đã hơi cong lên, lúc nào cũng như đang cười. Chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, mỏng như tờ giấy, có thể thấy lờ mờ mạch máu dưới lớp da trắng xanh đó. Nhìn cô gái này, Hướng Viễn bỗng nghĩ đến những mảnh vỡ bằng sứ được người dân vớt dưới đầm lên, trong sáng vì được nước tẩy sạch, trắng một cách mong manh, mềm yếu, và vụn vỡ…

Hướng Viễn tiếp tục đùa: “Ai khiến tôi không có những thứ đó thì tôi sẽ làm cho anh ta không thể sống yên ổn. Nếu tôi là cô gái trong truyền thuyết kia, tôi thà giết chết gã đàn ông đó chứ cũng không ngu ngốc đến mức biến thành một gốc cây”.

Cô gái chau mày bảo: “Nhưng giết người mà mình yêu thương đâu dễ dàng như thế? Nếu giết anh ta thì giết mình còn dễ hơn nhiều”.

Câu nói đó khiến Hướng Viễn cười phá lên, cô gái kia thấy Hướng Viễn cười cũng nghiêng ngả cười theo. Một lúc sau cô gái nói: “Ban nãy chị nói chị tên Hướng Viễn phải không? Hướng Viễn, chị thú vị thật, vừa đến đây đã gặp được chị, hay quá. Tôi là Diệp Linh, đến từ thành phố G”.

Trên gương mặt Hướng Viễn là nụ cười thân thiện nhất, nói chung cô thân thiện với tất cả những người mang lợi ích đến cho cô.

Cô gái tên Diệp Linh kia nhìn thấy đống mặt dây chuyền lớn nhỏ mà Hướng Viễn vẫn chưa kịp cất vào, tò mò lật giở ra xem.

“Thích không? Thích cái nào thì tôi để rẻ cho”, Hướng Viễn thấy lại có cơ hội kiếm tiền thì hưng phấn hẳn lên. “Đây đều là bùa hộ thân. Linh nghiệm lắm, đeo trên người không những có thể trừ tà mà còn được như ý nguyện”.

“Thật à?” Diệp Linh lựa chọn vẻ rất hứng khởi, cuối cùng cô cầm một mặt dây chuyền Quan Âm lên: “Cái này đẹp quá, bao tiền thế?”.

Hướng Viễn nhìn kỹ, thầm kinh ngạc, mặt dây chuyền trên tay Diệp Linh không phải là cái nào khác mà chính là “Quan Âm đứt cổ” mà lão Hồ chết tiệt kia đã nói. Thứ này Hướng Viễn vốn không hy vọng bán được, ai ngờ cô gái đến từ thành phố này lại thích nó đến vậy.

Nếu như trước đây, Hướng Viễn đã muốn bán thứ đồ này càng sớm càng tốt rồi nhưng khách hàng bây giờ lại là một cô gái xấp xỉ tuổi cô, rất ngây thơ trong sáng, quan trọng hơn là phóng khoáng chịu chi tiền. Hướng Viễn đã kiếm được một trăm tệ của Diệp Linh, lấy tiền người khác dễ dàng như vậy, cô không thể quá tính toán : “Cái này, mặt Quan Âm này có lỗi, đổi cái khác đi, còn nhiều cái đẹp hơn mà”.

“Chị muốn nói là ”Quan Âm đứt cổ” hả?”, Diệp Linh cười cười, nghịch mặt dây đó trong lòng bàn tay.

Thì ra cô ấy cũng biết. Hướng Viễn cũng không giấu giếm nữa, gật đầu: “Tuy tôi không tin lắm vào những thứ linh tinh này nhưng tốt nhất là bạn cứ chọn cái khác đi”.

“Không sao.” Diệp Linh tháo mặt Quan Âm đứt cổ ra rồi nói tiếp: “Thứ này kể ra cũng có duyên với tôi. Tôi nhìn thấy nó là đã thích ngay. “Vật tốt không bền”, biết đâu có vết nứt này mới là tốt thì sao”.

Hướng Viễn có đầu óc của người làm ăn, nếu người mua đã không so đo thì làm gì có đạo lý người bán chùn tay không chịu bán. Tượng Quan Âm này vốn là giả ngọc, không đáng bao tiền, Diệp Linh đã ra tay hào phóng giúp cô kiếm được một khoản kha khá, cô cũng hiếm khi có được lúc rộng rãi như vậy, thôi thì tặng chiếc mặt Quan Âm này cho Diệp Linh luôn vậy. Cô nghĩ thế, không chừng cô nàng lắm tiền này sẽ thấy vui hơn, đoạn đường tiếp sau lại càng ra tay hào phóng hơn cũng nên.

Diệp Linh cảm ơn rối rít khiến Hướng Viễn cũng thấy ngại ngùng. Thăm gốc hòe già xong, cô dẫn Diệp Linh đến “đầm Gà Rừng” trước kia -nay là “đầm Uyên Ương”.

Đọc truyện khác
<=Quay lại trang trước
<=Quay lại đọc truyện khác
Trang được cập nhật lần cuối lúc: 07-12-12 13:25:39
Phụ trách chuyên mục: Admin Ánh Khổng & Ad Warmboy
Sửa trang này

Online: 1| 866867 (+93)
Thống kê toàn hệ thống site :
C-STAT
© Copyright 2011 Hoàng Hữu Thư all rights reserved.
Email: Hoanghuuthu@gmail.com